桃花源记0


  晋太元中,武陵人捕鱼为业。缘溪行,忘路之远近。忽逢桃花林,夹岸数百步,中无杂树,芳草鲜美,落英缤纷。渔人甚异之,复前行,欲穷其林。   林尽水源,便得一山,山有小口,仿佛若有光。便舍船,从口入。初极狭,才通人。复行数十步,豁然开朗。土地平旷,屋舍俨然,有良田、美池、桑竹之属。阡陌交通,鸡犬相闻。其中往来种作,男女衣着,悉如外人。黄发垂髫,并怡然自乐。   见渔人,乃大惊,问所从来。具答之。便要还家,设酒杀鸡作食。村中闻有此人,咸来问讯。自云先世避秦时乱,率妻子邑人来此绝境,不复出焉,遂与外人间隔。问今是何世,乃不知有汉,无论魏晋。此人一一为具言所闻,皆叹惋。余人各复延至其家,皆出酒食。停数日,辞去。此中人语云:“不足为外人道也。”(间隔 一作:隔绝)   既出,得其船,便扶向路,处处志之。及郡下,诣太守,说如此。太守即遣人随其往,寻向所志,遂迷,不复得路。   南阳刘子骥,高尚士也,闻之,欣然规往。未果,寻病终。后遂无问津者。

  jin tai yuan zhong ,wu ling ren bo yu wei ye 。yuan xi xing ,wang lu zhi yuan jin 。hu feng tao hua lin ,jia an shu bai bu ,zhong wu za shu ,fang cao xian mei ,luo ying zuo fen 。yu ren shen yi zhi ,fu qian xing ,yu qiong qi lin 。   lin jin shui yuan ,bian de yi shan ,shan you xiao kou ,fang fo ruo you guang 。bian she chuan ,cong kou ru 。chu ji xia ,cai tong ren 。fu xing shu shi bu ,huo ran kai lang 。tu di ping kuang ,wu she zuo ran ,you liang tian 、mei chi 、sang zhu zhi shu 。zuo mo jiao tong ,ji quan xiang wen 。qi zhong wang lai zhong zuo ,nan nv yi zhuo ,xi ru wai ren 。huang fa chui zuo ,bing zuo ran zi le 。   jian yu ren ,nai da jing ,wen suo cong lai 。ju da zhi 。bian yao huan jia ,she jiu sha ji zuo shi 。cun zhong wen you ci ren ,xian lai wen xun 。zi yun xian shi bi qin shi luan ,lv qi zi yi ren lai ci jue jing ,bu fu chu yan ,sui yu wai ren jian ge 。wen jin shi he shi ,nai bu zhi you han ,wu lun wei jin 。ci ren yi yi wei ju yan suo wen ,jie tan wan 。yu ren ge fu yan zhi qi jia ,jie chu jiu shi 。ting shu ri ,ci qu 。ci zhong ren yu yun :“bu zu wei wai ren dao ye 。”(jian ge yi zuo :ge jue )   ji chu ,de qi chuan ,bian fu xiang lu ,chu chu zhi zhi 。ji jun xia ,yi tai shou ,shuo ru ci 。tai shou ji qian ren sui qi wang ,xun xiang suo zhi ,sui mi ,bu fu de lu 。   nan yang liu zi zuo ,gao shang shi ye ,wen zhi ,xin ran gui wang 。wei guo ,xun bing zhong 。hou sui wu wen jin zhe 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

空白处填写

村中闻有此人

自云先世避秦时乱

此中人语云:“不足为外人道也

屋舍俨然

具答之

便要还家

并怡然自乐

乃不知有汉

遂与外人间隔

仿佛若有光

余人各复延至其家

率妻子邑人来此绝境

高尚士也

悉如外人

皆出酒食

此人一一为具言所闻

不复出焉

皆叹惋

黄发垂髫

武陵人捕鱼为业

闻之

晋太元中

咸来问讯

”(间隔

欲穷其林

芳草鲜美

土地平旷

南阳刘子骥

欣然规往

忘路之远近

遂迷

设酒杀鸡作食

辞去

停数日

一作:隔绝)既出

夹岸数百步

寻向所志

山有小口

无论魏晋

寻病终

渔人甚异之

落英缤纷

豁然开朗

忽逢桃花林

太守即遣人随其往

复前行

问所从来

中无杂树

有良田、美池、桑竹之属

便得一山

缘溪行

才通人

便扶向路

及郡下

不复得路

诣太守

男女衣着

鸡犬相闻

乃大惊

复行数十步

从口入

后遂无问津者

得其船

阡陌交通

处处志之

见渔人

问今是何世

初极狭

未果

其中往来种作

说如此

便舍船

林尽水源